Bồng bềnh rồi lại bồng bềnh
Thượng nguồn gác mái cho bồng bềnh trôi
Nhìn xuống thấy mình nổi trôi
Nhìn lên mây trắng cũng trôi bồng bềnh.
Gập ghềnh rồi lại gập ghềnh
Buông tay gác mái hết gập ghềnh thôi
Đò ngang bận rộn cả đời
Đò dọc thì đã thả trôi bồng bềnh.
Lênh đênh thì mãi lênh đênh
Lênh đênh chẳng phải là bồng bềnh trôi
Lênh đênh bèo dạt mây trôi
Trôi về nẻo tối nên đời lênh đênh.
Chênh vênh qua chỗ gập ghềnh
Mái chèo mất hướng chênh vênh con thuyền
Vô định chẳng phải Tuỳ duyên
Chênh vênh vất mái mặc Thuyền đời trôi.
***
Ô kìa... có Bến đây rồi
Mạnh Bà đon đả, mời ngồi vào đây
Mỏi chân đã có ghế này
Mệt thân thì Đất có ngay chỗ nằm.
Bưng bát cháo, nghĩ xa xăm
Có nên quay lại trăm năm bồng bềnh?
LT