Loan Sài Gòn

Trần Kính Lãm Trần

 
(chép lại, để tưởng nhớ Loan Sài Gòn. Vì sau cuộc hội ngộ ấy với LSG, thì chẳng còn lần nào khác: Loan Sài Gòn đã giã từ tất cả!!!)
 
LOAN SÀI GÒN
 
Nếu Đinh Văn Nhan chỉ cần mấy chữ đã gây cho tôi một cảm giác đậm đà nơi ly cà phê, khi anh vời tôi ra quán, với số đt anh vẫn lưu trong máy:
 
_Bọn mình gặp nhau giỏi lắm chỉ chừng 5, 6 lần là...hết!
 
Thì gặp Loan Sài Gòn, có thể nói đó là một vụ nổ...tan tành của bom hạt nhân!
 
Đúng thế! Bọn Sài Gòn chúng tôi hẹn hò nhau:
 
_Đúng giờ nhé ông Lãm, để giữ thể diện cho Sài Gòn hòn ngọc viễn đông!
 
Dĩ nhiên, tôi tuân thủ cái rẹt, vì tôi luôn là gã đúng giờ. Trên đường đi, tôi phải ngừng lại đôi lần để trấn an kẻ là bạn già, kẻ là bạn trẻ:
 
_Sắp tới rồi mà...
 
Vậy là tụi tôi gặp nhau cứ như những vì sao trên trời ngoi lên khi màn đêm vừa buông xuống. Anh Tĩnh đã bấm lia lịa những pô hình đầu tiên cho buổi trưa cháy bỏng. Tôi lên lầu, nơi cuộc hẹn hò đã được sắp xếp giữa cái buổi trưa nóng nực.
 
Và tôi gặp Loan Sài Gòn. Cô kéo tôi lại để ai đó chụp hình, cũng may là tôi mới hớt tóc nên trông cũng không đến nỗi rừng rú quá. Em gái Loan vừa chụp hình bằng điện thoại, vừa la làng:
 
_Ơ! Anh Lãm! Có phải anh là anh của...
 
Vui ghê, vì có người nhận ra cả dòng tộc của mình...
 
Lại người khác tới. Lần này là em gái út của Loan. Chồng cô ấy chào tôi, rồi nhe răng:
 
_Anh nhớ em chứ!
_Dĩ nhiên là nhớ rồi!
 
Thật...bỏ mẹ, vì tôi thấy hắn khá quen quen. Hắn cướp lời:
 
_Vậy anh nói em là...ai nào?
 
Một tia sáng như chớp giật nhoáng lên trong cái đầu quá đát của tôi:
 
_Ờ! Em của H phải không?
 
Thật là cú phạt đền đầy may mắn:
_Anh nhớ...dai ghê, em là Huy đây...
 
Rõ là hay không bằng hên, thế nên tôi cũng lôi nào máy, nào ống kính ra cà khịa với anh Tĩnh khi bạn bè dần dần...ngự đến...
 
Hôm nay LSG mời thân hữu ST cùng các bạn văn-thơ-nhạc tại đây để chia nhau nỗi vui tuy không bất ngờ nhưng cũng đầy cảm xúc.
 
“Đám” ST bạn cùng lớp của LSG thật đông đủ. Họ ngự đủ hai bàn để niềm vui thêm tràn trề vì có thêm Sen La cũng mới về thăm quê hương. Rồi Mr Khoa xuất hiện, khiến tôi cảm thấy mình phải rụt cái vòi lại trước tay máy này. Tôi cũng lại rất bất ngờ trước vóc dáng rất mini của nhà thơ Đỗ Trung Quân, bạn cùng lớp với 838 mà hôm nay, hiện diện không sót một nụ cười. Anh chàng bé con này lại có cái áo chim cò rất bắt mắt, cùng lời ăn tiếng nói rất dáng duyên khiến tôi cảm thấy thêm mến mộ khi anh thỉnh thoảng cụng ly và cười với tôi bằng không chỉ là hàm răng mà còn bằng đôi mắt máng đôi kính to tổ bố!
 
Tôi chẳng chú ý lắm tới nội dung phong phú của chương trình, mà chỉ muốn quan sát những khuôn mặt cùng những tình cảm biểu lộ trên ấy. Từ giọng ca khá điệu nghệ của MC đến phần trình diễn vừa thổi Harmonica vừa ăn chuối, hay vừa uống bia vừa luân phiên thổi hai chiếc khẩu cầm của người nghệ sĩ đã ngoài 80 này, đến những phần hát hò của những người tham dự..., tất cả đều biểu lộ sự cháy hết mình cho nhân vật chính yếu hôm nay: Loan Sài Gòn!
 
Loan có vẻ trầm lặng so với buổi gặp gỡ này. Có lẽ L muốn san sẻ cho đều tình cảm của mình với tất cả bạn bè trưa nay. Những giọng hát liên tục cất lên, nhưng tôi thích nhất là giọng của ĐĐT, vì nơi anh chàng dong dỏng cao này, giọng hát tròn đầy là thứ mà dân “ca trưởng” như tôi luôn thèm thuồng! Dĩ nhiên, giọng của C, cũng là thứ khó kiếm, vì anh ấy luôn chọn những bài khó nuốt để hát, và hát rất...ra hát:
 
“Bánh xe quay nhanh nhanh, chiếc thân xe rung rinh...”
Ừ thì tôi đang rung rinh với những ly bia chào bàn, cùng với cái máy khi thì cất, khi lại moi ra khiến có lúc rơi cả bao kính, rơi cả nắp chống sáng. May mà không rơi cả linh hồn.
Và tôi cũng hân hạnh được LSG giới thiệu như là “nhạc sĩ đầu tiên” phổ thơ của cô, khiến tôi may mắn lắm mới không run lên vì ăn nói tầm bậy tầm bạ trước cử tọa gồm nhiều nhân vật đáng quý.
 
Tôi không dám lạm bàn đến những khách quý khác, nhưng nội chỉ nhắc đến những nhân vật ST là đã thấy an lòng nơi một anh Trung trầm mặc mà dễ mến, một HN duyên dáng và gần gũi, một Tĩnh nhưng rất “động” lúc cần thiết, và cả nơi những anh chị em hậu duệ khác của Thánh Thomas: chan chứa và thân tình!
 
Tóm lại, là gần 3 g chiều tôi mới về tới nhà cùng một bụng bia, cùng lời hẹn hò của chị Quế:
_Chiều nay, Tú Dung mời gặp gỡ đấy nhé!
Ừ! Đi thì đi, vì nghe tiếng nhau thì phải gặp gỡ nhau cho... trọn chứ!
 
Anh Tĩnh, người tài xế của mọi người, mới a lô:
_5 rưỡi, tôi ghé anh nhé!
_Ừ! Khều chị ấy đi luôn đi!
_Um! Bà xã tôi chẳng đi đâu!
_Tại chị ấy hiền quá mà... Đi đi, vì tôi lôi bà xã tôi đi nữa đó...
 
Thế là bây giờ phải lo xối mấy gáo nước, để còn phiêu lãng chiều nay...
 
Cám ơn Thượng Đế đã cho con niềm vui bất tận
 
Cám ơn bạn bè, đã chẳng bỏ cho rơi kẻ bé mọn này...
 
Cám ơn vợ nhà, vì nàng cứ léo nhéo:
 
_Uống vừa vừa thôi... ông, để mai còn...uống nữa!
 
Bó tay!