Hình: Ông Mỹ hay cãi lấy xe ra về.
Lần nào ra Vũng Tàu, dù là đi bất chợt giữa tuần hay đi cuối tuần, cháu đều ghé quán này uống và lần nào cháu cũng gặp 2 ông. Hai ông là người Mỹ, cháu chẳng biết bao nhiêu tuổi, làm gì. Cháu biết là một ông hay cãi, một ông thì đau chân đi không vững. Ông đau chân thì có vợ người Việt Nam ạ.
Ông hay cãi luôn tới trước, ngồi đợi Ông đau chân. Bà đưa Ông đau chân tới rồi bà về, ông ở lại nói chuyện với bạn. Hai ông nói chuyện hăng say lắm. Có 2 lý do mà cháu không nghe xem nói gì. Thứ nhất là vì phép lịch sự, thứ hai là có nghe cũng không hiểu vì 2 ông nói nhanh hơn CNN ạ. hihi.
Nhưng lần này ra, cháu không thấy 2 ông. Rồi cháu tự nhiên cháu buồn. Tự nhiên cháu sợ, không biết có chuyện gì không? Ông về Mỹ rồi? Một ông bị gì đó nên ông kia không ra nữa?
Cháu nghĩ tới những lần cháu hẹn với Bố Mẹ cháu: Năm sau con về nhe. Cháu có rất nhiều "năm sau" nhưng Bố Mẹ cháu có được bao nhiêu cái "năm sau"? Bao nhiêu lần cháu tự nhủ "lần tới sẽ qua chào 2 ông" nhưng giờ chắc muộn rồi, chẳng còn cái "lần tới" nào cả.
Cháu chưa bao giờ đủ can đảm làm quen với 2 ông ấy dù cháu đã gặp gần 20 lần rồi. Lần nào ra đây cũng gặp. Chắc họ là đôi bạn thân lắm. Cháu gặp từ lúc Ông đau chân đi còn vững tới lúc bà phải dìu ông. Cháu còn thấy là Ông hay cãi ngày xưa hút thuốc, rồi ông để râu dài bạc phơ, rồi ông không hút thuốc nữa.
Nghĩ tới 2 ông tự nhiên cháu muốn khóc luôn á. Thật là vô duyên. Có quen với mình đâu. Rồi cháu nghĩ tới ông Le MT, cô chú Bình, cô Tường Anh, chú Phi Lâm, chú Đăng Mạnh và gần đây nhất là chú Tiến, chú Thịnh cùng nhiều cô chú khác, tự nhiên cháu vừa vui vừa buồn.
Vui vì sao tự nhiên mình lại được quen với những người giỏi, tốt bụng lớn tuổi như vậy. Buồn vì với những cô chú ở xa, cái ngày mà tự nhiên cô chú không vào DHOT nữa sẽ phải tới. Lúc đó chắc cháu buồn lắm. Cháu nghĩ cả về những cô chú tào ho mà cháu hay bắt bẻ nữa ạ. Tự nhiên cháu cũng nhớ họ, lạ nhỉ.
Lúc cháu gọi tính tiền về lại KS thì trời ơi 2 ông Mỹ tới ạ. Ôi trời ơi cháu vui lắm. Hai ông già đi nhiều mà vẫn nói chuyện hăng say. Lúc ngồi trong quán, cháu cứ thơ thẩn lúc thì nghe nhạc, lúc nhìn ruồi bay, lúc nhìn 2 ông. Hai ông chắc biết và nhớ mặt cháu nên thỉnh thoảng lại cười, rồi gật đầu chào cháu. Cháu cũng cười với 2 ông, gật đầu chào khi 2 ông về.
Cháu từng nghe tiếng nhà văn Hemingway và cháu có tìm đọc A Clean, Well-Lighted Place viết về 1 quán cafe. Cháu thấy dở ạ. Hihi Hemingway mà dám chê à. hihi thà là thật thà mang tiếng ngu chứ phải khen theo vì áp lực, cháu khó chịu lắm.
Nhưng cháu tin là nếu Hemingway mà ngồi ở đây, nhìn 2 ông như cháu suốt bao năm qua, chắc Hemingway sẽ viết ra một câu truyện hay hơn A Clean, Well-Lighted Place nhiều ạ.
Xong rồi cháu tự hỏi mình: Có ước gì mình là Hemingway không? Rồi tự cháu trả lời: Không, vì để được gì đó, ta sẽ phải mất gì đó. Tuy mình không có tất cả, nhưng những gì mình đang có, dù còn thiếu thốn, đang là rất đủ cho mình. Cháu vẫn muốn chỉ là cháu thôi.
Nếu được xin gì đó, cháu xin sức khỏe cho Bố Mẹ của cháu, cho tất cả những người cháu quen trên DHOT, dù là nhóm cháu thích hay những người cháu không thích ạ.
Đã tưởng là đã không gặp được 2 ông, thế mà 2 ông vẫn tới, tới muộn thôi. Thế là cháu tự nhủ: không được nhút nhát nữa. Cháu bèn rút phone ra chụp lén ông lúc ông đi về ạ. Trong hình ở dưới là Ông hay cãi đó ạ. Ông ấy đi xe máy nhá. Lúc trước ông ấy chỉ đi xe taxi thôi.
Rồi cháu thì thầm xin lỗi: Cháu xin lỗi 2 ông là cháu chụp lén ạ. Tất nhiên là thì thầm bằng tiếng Việt ạ.
Chú chủ quán bảo cháu: Mạnh dạn lên, ra làm quen thì mới giỏi tiếng Anh được. Cháu đang làm du lịch đúng không?
Cháu ra chào, ra làm quen rồi sao nữa? Cháu xin email chăng? Có gì để nói ạ? Cháu và 2 ông có gì chung với nhau đâu?
Cháu ra Vũng Tàu chơi và luôn mong gặp 2 ông. Hai ông mà lâu không gặp cháu chắc cũng thắc mắc: Cái con bé vô duyên hay ngồi nhìn 2 đứa chúng ta, lâu rồi không thấy nó. Tình bạn quen mà không quen như vầy cũng có cái hay của nó. Không ai mong đợi ai, và cả 2 bên đều mong đợi thấy nhau chỉ để biết người kia còn tồn tại thôi.
Có những tình bạn chỉ đẹp khi chưa quen, có những tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở. Hình như một nhà thơ nào từng nói như thế.
"Vâng ạ, cháu nhát lắm". Cháu nói với chú chủ quán như thế. Có những cái mình chẳng nên giải thích.
Cháu bước ra đường. Trời mát, gió biển thổi đầy mùi biển vào tóc. Những chiếc tàu cá sơn màu xanh với 2 con mắt bị mỏ neo giữ lại, cứ chồm chồm trên sóng như thể "Thả tôi ra, tôi muốn ra biển xa". Cháu ngửa mặt lên trời, hít hà mùi biển, thích lắm ạ.
Rồi tự nhiên cháu thấy DHOT đẹp lắm. Cháu cũng thấy Đời đẹp lắm. Nếu chúng ta sống tử tế với nhau, Đời sẽ rất đẹp ạ.
Cháu quay người lại, tới bàn của một gia đình từ Sài Gòn ra, cháu cười nói: Cháu chúc cô chú một cuối tuần vui vẻ nha. Chị chúc các em vui luôn nha.
Rồi cháu tính tiền và đi về KS.
Cả quán nhìn cháu như con điên ạ. hihi cháu quen rồi, Mẹ cháu thường xuyên nhìn cháu như thế mà. Có lần cuối tuần cháu gọi về quê, xin gặp cả Bố và Mẹ cháu, cả Bà cháu nữa. Cháu kêu em cháu mở loa ngoài, rồi cháu hét thật to: Con yêu Bố Mẹ lắm. Cháu yêu Bà lắm. Mẹ cháu hốt hoảng: Ôi con bị sao thế con?
Đấy là những lúc Bố Mẹ cháu cũng nhìn cháu như con điên ạ. Nhưng cháu biết Bố Mẹ cháu vui lắm. Cháu còn vui hơn cơ. Đấy cũng là lần đầu tiên Bà cháu được một người nói là yêu Bà và cũng là lần cuối cùng ạ.
Hạnh phúc đôi khi đơn giản lắm, chỉ là chúng ta không muốn cho nhau thôi.
Cảm ơn các cô chú kiên nhẫn đọc bài triết lý lẩm cẩm của một đứa con nít ạ.
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.
Le TM, suýt nữa thành Le MT.