Trăm Năm Rồi Cũng Mây Trời

Quê xa ở chốn rất xa
Có cây Đa phủ bao la đất trời
Giếng Làng sâu tựa biển khơi
Mắt ai thăm thẳm như cơi đựng trầu
Có Mẹ lam lũ áo nâu
Đường ruộng cắt nửa cả bầu trời xanh
Có Bố trầm ngâm sau mành
Ngoài phên mắt cáo, Bách Thanh ngẩng đầu
Sáo Sậu giành với Sáo Nâu
Ganh nhau tiếng hót trên đầu cành tre
Trời Nồm, Bà quạt sau hè
Im lìm đợi gió, bụi tre ngoài đồng
Liến thoắng mấy chú Chích Bông
Rạ thơm ai đốt phía ngoài đồng xa
Tiếng chuông văng vẳng Cổ Gia
Bát Tràng đã lót tận ra bờ rào
Ao trong cá quẫy lao xao
Sông Đào có tiếng nao nao gọi đò
Đò ơi chóng sang này bờ
Cháu tôi có việc, qua bờ Thành Nam
Cái ngày cháu bước vào Nam
Áo xanh bỏ lại Áo lam một mình
Về Quê thơ thẩn đầu Đình
Dân làng ngờ ngợ... hình như ông là...
***
Quê xa ở chốn rất xa
Có Bà thương cháu, bao la đất trời
Trăm năm Bà hoá mây Trời
Cò vẫn đạp lúa trong lời Bà ru.
Tác giả: LT (ông Lê MT)
Thực hiện: Lê Thanh Mỹ