Tập Xe Đạp
Tôi biết chạy xe đạp hồi 10 tuổi, nhưng để leo lên được chiếc xe đạp rồi đạp bon bon trên đường tôi cũng đã phải bị té lên té xuống, nhiều vết sẹo vì té ngã hay đụng chạm đã lưu lại dấu vết trên người tôi như những dấu ấn. Chỉ cần nhìn lại dấu sẹo này trên thân thể một trời thơ ấu lại ùn ùn trở về trong trí nhớ.
Chiếc xe đạp tôi dùng để tập lại là chiếc xe đạp đàn ông cao quá khổ so với tấm thân bé tí tẹo của tôi. Chiếc xe có một thanh ngang nối từ yên ngồi đến chỗ tay lái, tạo thành hình tam giác có đáy ở phía dưới. Tôi phải thòng một chân qua cái lỗ trống tam giác rồì đứng đong đưa mình ẹo quằn nghiêng về một phía. Ông anh cầm yên xe cho tôi leo lên, xong từ từ đẩy cho xe chạy, tôi lấy thế đạp xe tới, xe có trớn lăn bánh ông anh tôi chơi khăm bỏ tay ra, xe chạy được một khúc ngắn không tự chủ được đổ cái rầm tôi nằm dưới chiếc xe đạp đè lên trên. Thằng cha anh cười cái rầm (chán ghê không giúp thì thôi) tôi cố nhịn đau đứng dậy, làm như không có gì. Nếu rên la ông anh bỏ về không thèm tập xe đạp cho nữa thì bỏ mẹ. Thôi thì có đau cũng cũng làm như em chả, làm trò cười cho ông anh, có thế thì ông mới có hứng bỏ thời giờ dậy cho tôi.
Có lần xe ngon chớn chạy được một khúc đang đắc chí thì tôi nghe tiếng la, ngẩng đầu lên tôi thấy bóng người đàng trước đang đi tới. Lọng cọng làm sao tôi không thắng được đâm thẳng chiếc xe vào háng bà chị đi đường. Bà chị “bắc kỳ nho nhỏ” la bải hoải chửi như tát nước vào mặt.
- Đồ nỡm!
Lần cuối cùng tôi bị tổ trác. Sáng hôm đó tôi rủ thằng bạn đi tập xe đạp trên con đường Chí Hòa chạy thẳng vào nhà thờ Chí Hòa, ngay góc đường ngã ba có một tiệm giặt ủi. Cái ác ôn là lò nung chiếc bàn ủi sắt đựng toàn một khối than đá đỏ hồng nóng hừng hực để ngay góc ngoài đường. Thằng bạn cầm xe cho tôi chạy một khúc rồi buông tay, tôi lọang quạng đi sát ngang qua cái lò than đỏ hồng nguyên cái đùi nõn nà của tôi chà sát vào thành lò. Một mùi khét cháy từ đùi tôi sộc lên mũi, tôi nằm ngay đơ rên la. Nhìn xuống đùi thấy một mảng da to bằng hai ngón tay cháy xém, lột vỏ đỏ hồng. Tôi chơi dại lấy cỏ mọc ngay vệ đường vo lại rồi đắp lên vết thương để chữa phỏng, tự mình làm lang băm chữa vết thương bỏng.
Về đến nhà nín khe không dám nói sợ bố đánh đòn. Nhưng đau quá, tôi khóc. Mẹ tôi vạch cái ống quần lên thấy đỏ hoẳm, bà vội vàng kéo tôi đi tới văn phòng bác sĩ cạnh nhà giây thép gió. Ông bác sĩ lấy thuốc sát trùng rửa vết thương cho sạch rồi bôi thuốc trị bỏng lên, xong cô y tá băng lại vết thương. Không quên chích cho một mũi ngừa phong đòn gánh, cô y tá lấy bông gòn tẩm thuốc sát trùng xoa nhè nhẹ lên mông, đang khoái tỉ bỗng nghe cái phập, thằng nhỏ đau “see mother” mà không dám la. Cứ vài bữa lại đến văn phòng bác sĩ xem xét lại vết thương và đổi băng mới. Cũng phải mất cả tháng trời mới ăn da non. Tiêu tốn của mẹ tôi không ít tiền chữa vết thương.
Lớn lên chút nữa cỡ 16 tuổi thì tập xe gắn máy Goebel của anh tôi, xe mầu đỏ mới ghê chứ. Từ cuối thập niên 1950, miền Nam cũng nhập cảng các xe gắn máy Đức như Goebel, Sachs, Puch. Các xe này đều có chung đặc điểm là có bình xăng đặt trước người lái, sang số bằng tay, có ống nhún cả trước lẫn sau, và máy đều là 50cc để được xếp vào loại vélomoteur, không cần bằng lái.
Lên xe máy rồ ga, thả nhẹ tay ga nhưng vì chưa quen nên xe bị giật một cái rồi phóng đi được một đoạn ngắn, mừng quá nhưng nỗi vui chưa được mấy giây, nghe phụp một cái xe tắt máy ngang xương. Lần thứ hai cũng bị y chang xe lại tắt máy.
Lần thứ ba có kinh nghiệm một chút, xe chạy lúc lắc được quãng dài, bỗng nghe đánh rầm một cái, nguyên cái xe tông vào sạp bát đĩa chén bầy trên vỉa hè của nhà bán tạp hóa cạnh nhà ông Ký Còm, nghe rổn rảng một số chén bát bị vỡ may không có ai đứng đó. Không biết mẹ tôi phải đền bao nhiêu tiền nhưng bị mắng vốn. thế là từ đó tôi biết lái xe máy Goebel. Chiếc xe Goebel này thuộc về anh Hiển kế tôi, sau khi anh đi trung sĩ Đồng Đế chuyển qua cho tôi. Nghiễm nhiên tôi trở thành chủ nhân của chiếc xe máy này. Làm chủ được ít lâu chiếc xe bị mất cắp, tôi lại phải đạp xe đạp để đi học.
Lê Nguyễn Hiệp (Lê Hiền)
Irvine Cali
19-5-2021
Hình có tính cách minh họa.
https://www.facebook.com/groups/2004139939886509/posts/2727175834249579/