TÔI ĐI HỌC
(phổ thơ Thanh Tịnh)
Hàng năm cứ độ cuối Thu
Lá bàng rụng đỏ, âm u bầu trời
Mây bàng bạc, Mẹ và tôi
Bút, thước, cặp, vở… một đôi tới Trường
Buổi mai gió lạnh, thu sương
Tôi nắm tay Mẹ, con đường làng tôi
Con đường quen lắm đi thôi
Nhưng giờ lạ quá, vì tôi tựu Trường
Mấy em nhỏ, rụt rè thương
Núp dưới nón Mẹ bên đường ngây thơ
Mấy cậu trạc tuổi đang chờ…
Mẹ ơi: bút, thước, đưa cho con cầm
Mẹ tôi âu yếm thì thầm...
Thôi để Mẹ nắm, con cầm vuột tay
Áo vải đen, vở trên tay
Ngôi Trường Mỹ Lý đặc đầy học sinh
Kìa ai như dáng thằng Minh
Mới mấy hôm trước… đầu Đình bẫy chim
Trường tôi xinh xắn, oai nghiêm
Cổng vào to, rộng, cây nghiêng như chào
Trò mới thèm vụng ước ao
Được như trò cũ, ra vào thân quen
Này con, Mẹ nhắc, nhìn xem...
Có bạn nào mới, chưa quen không nào?
Bỗng dưng trống đánh xôn xao
Tôi thả tay Mẹ, nao nao bước vào
Dịu dàng cặp, vở Mẹ trao
Bàn tay nhè nhẹ, đẩy vào trước sân
Bỗng dưng cặp nặng, bần thần
Dúi đầu vào Mẹ, khóc thầm rồi to
Mẹ đây, Mẹ lau mắt cho
Con ngoan, nín khóc, học cho nên Người
Bỗng dưng hết khóc, mỉm cười
Vâng, Con vào học, Mẹ ơi … lớn rồi
Ông đốc Mỹ Lý Trường tôi
Hiền từ cặp mắt, nhìn tôi dịu dàng
Gọi tên các bạn sắp hàng
Mấy cậu trò mới, trước hàng Lớp Ba
Gọi tên, từng bạn bước ra
Tim tôi ngừng đập, thích và lo lo
Bỗng dưng tên tôi… rõ to
Một Thầy trẻ tuổi, dặn dò đón tôi
Nhìn quanh... bàn ghế, chỗ ngồi
Quay qua... bạn mới nhìn tôi mỉm cười
Một mùi hương lạ xa xôi
Một hình gì đấy, treo nơi góc tường
Chim non một chú ngoài đường
Rụt rè hót chút, rồi vùng bay cao
Sông Viêm thổi lúa nao nao…
Tiếng phấn lạch cạch gọi vào bảng đen
Tay vòng lại, mắt nhìn lên
Cái câu Thầy đọc, không quên bao giờ:
TÔI ĐI HỌC!
Phổ thơ Tôi đi học / Thanh Tịnh
tb: Nhìn tượng Ông Đồ già do Xuan Binh Bui đăng lên, rồi bạn Thuy Dao đăng bài thơ, chợt nao nao nhớ lại ngày Mẹ dẫn đi học. Thế là không đi ngủ được, nổi hứng viết vội bài thơ này tặng các đồng hương Ông Tạ.
https://www.facebook.com/groups/2004139939886509/permalink/2727971307503365