Có dịp thì Noel em lại từ Pháp về. Không biết mất ngủ hay háo hức, em luôn nhắn tin: Sáng mai đón em đi cafe sớm nhé. Không ngủ được.
Có lẽ em muốn tìm lại Sài Gòn xưa của em. Và sáng sớm thì Sài Gòn bây giờ giống Sài Gòn ngày nào của em nhất. Nghe tiếng xe Vespa boong boong từ xa thì em đã bước ra cửa, quấn cái khăn màu mận đỏ quanh cổ. Em vẫn ngồi xếp 2 chân 1 bên, cái kiểu bây giờ được cho là lạ, là vintage.
Em hay dặn: Nhớ ghé qua trước cổng Trường để em ngắm chút.
Tối qua em hỏi:
+ Có khi nào Hè 2022 mới về được không anh?
+ Không biết. Buồn hả?
+ Dạ buồn.
+ Buồn nhiều không?
+ Không gọi tên được.
Sáng hôm nay trời Sài Gòn đẹp, se lạnh. Cái Vespa giở chứng đạp mãi mới nổ máy. Lững thững ra quán ngồi. Không thấy em bên cạnh.
***
KHÔNG TÊN SỐ 1
Sài Gòn tinh mơ
Đèn vàng mờ mờ
Vỉa hè quán nhỏ
Nhìn nhau mà ngỡ trong mơ
Cà phê nóng môi
Quán vắng một đôi
Tóc thơm ngược gió
Tình yêu từng đã lên ngôi
***
Se lạnh sáng nay
Giáng Sinh năm này
Quán xưa ghế trống
Nhớ người em gái vai gầy
Mùa đông Paris
Một mình nhớ gì
Em ngồi quán nhỏ
Rưng rưng rượu đỏ tràn ly (*)
https://www.facebook.com/groups/2004139939886509/permalink/2624461467854350